này anh đẹp trai

An Hách há hốc mồm ko phát biểu được lời nói này. Bị tạm thời lưu giữ ở trạm gác.

"Không đem chuyện gì thì tôi cụp máy nhé." Lý Phàm phát biểu.

Bạn đang xem: này anh đẹp trai

"Chờ chút," An Hách khẽ nhíu mi, "Bị tạm thời nhốt là sao?"

"Đua xe pháo thì bị công an hốt về thôi, cũng ko cần lần thứ nhất nên sau năm ngày vừa được thả." Lý Phàm phát biểu cực kỳ mặc nhiên.

An Hách lưu giữ lại cảnh tượng cái ngày Na Thần đem hắn chuồn đua xe pháo sau khoản thời gian thoát khỏi Dạ Ca, thiệt lâu mới nhất phát biểu được một câu, "Tôi biết rồi."

Sau khi cụp điện thoại cảm ứng thông minh, An Hách ngồi ở PC coi nhị câu nhắn của Na Thần rất mất thời gian. Cuối nằm trong hắn vấn đáp, chúc mừng sinh nhật nhé, bao nhiêu ngày hôm trước tôi ko lên QQ nên ko thấy lời nhắn.

Còn mong muốn phát biểu tăng gì bại, ngón tay sờ soạng keyboard cả buổi cũng chẳng bố trí được câu gì đi ra hồn, vì vậy hắn buông tay, tắt chuồn sườn chat chit.

Theo cơ hội phát biểu của Lý Phàm thì Na Thần đã từng đi đua xe pháo vào trong ngày sinh nhật. Y ko biết Na Thần tiếp tục đua xe pháo ở điểm này, nằm trong ai, tuy nhiên vì thế sao lại đua xe pháo. Kích quí, phong thái, hay như là muốn buông bỏ nỗi lòng. Người này thiệt thực sự vượt lên... cuồng loạn.

An Hách khẽ thở nhiều năm, gác chân lên bàn, sườn lưng thì phụ thuộc ghế, gối đầu lên cánh tay sững sờ coi nền màn hình hiển thị màu xanh lá cây. Kiểu sinh hoạt này của Na Thần hắn vừa phải thấy không xa lạ và lại xa xôi kỳ lạ.

Đầu ngón tay vấp cho tới vệt sẹo bên trên cánh tay, hắn ngừng một ít, vẽ vòng xung quanh vệt sẹo.

Vết sẹo này cực kỳ nhiều năm, cũng tương đối thâm thúy, ko bằng vận, vùng domain authority xung xung quanh đều không thể xúc cảm, đem vấp ngón tay nhập thì cũng chẳng thấy gì, cần ấn thiệt mạnh xuống mới nhất chầm lờ lững thấy nhức.

An Hách vùng lên kéo mùng nhập phòng tiếp khách lên, vừa đủ sáng lờ mờ hấp thụ vào chống khiến cho hắn nhẹ dịu thở đi ra, quay về ngồi trước PC nối tiếp ngẩn người.

Vết sẹo này là nhân triệu chứng của cuộc sống thường ngày từng láo loàn u ám và mờ mịt của hắn. Ngày thông thường thì hắn cũng không thực sự để ý cho tới vệt sẹo này, tuy nhiên nó vẫn ở bại, tương tự loại động vật hoang dã ăn tối cứ ẩn núp bên trên vị trí tối tăm nhất trong thâm tâm hắn, những khi lơ đãng nó sẽ bị nhảy đi ra nhắc nhở hắn về những mon ngày mặc dù hắn đem lưu giữ hay là không thì bọn chúng vẫn tồn bên trên.

Chuông điện thoại cảm ứng thông minh vang lên, An Hách lười biếng đứng lên, tóm điện thoại cảm ứng thông minh đi ra coi thông thoáng qua loa, là Lâm Nhược Tuyết.

"Chỉ thị gì đấy?" Y sụp đổ người xuống phía trên sofa, chân gác bên trên tay vịn của sofa, thế này ở cực kỳ tự do thoải mái.

"Không đem thông tư gì đặc trưng không còn, đơn giản mong muốn cải trang để ý coi tình hình cuộc sống thường ngày bọn thứ dân bao nhiêu cậu thôi." Lâm Nhược Tuyết cười cợt phát biểu, giọng vẫn trôi chảy trực tiếp thắn như từng khi.

"Gần phía trên thứ dân không được tổ chức triển khai quan hoài nên cực kỳ buồn phiền đấy." An Hách khẽ cười cợt.

"Lưu Giang phát biểu mong muốn tụ họp, đem nữ giới cho tới trình làng tất cả chúng ta, tuy nhiên gọi mang đến cậu ko được," Lâm Nhược Tuyết chậc lưỡi một giờ đồng hồ, "Cậu đem cần lại chịu đựng kích ứng gì không?"

"Kích quí quá đáng ấy chứ, kích ứng mà đến mức giờ tôi đem xúc cảm bên trên đời này không có gì vật gì mừng nữa." An Hách coi lịch, Để ý đến coi nên lựa chọn thời nay trước lễ khai học nhằm hoàn toàn có thể tụ họp.

"Thật ko, già nua rồi nên chính thức hoài niệm cuộc sống thường ngày thú vị trước bại hả?" Lâm Nhược Tuyết cười cợt.

An Hách ko phát biểu gì, Lâm Nhược Tuyết và hắn tiếp tục quen thuộc nhau một thời hạn nhiều năm vì vậy cô rất rõ ràng vượt lên khứ đã trở nên hắn chôn thâm thúy bại, trở thành đi ra khi nhắc cho tới cũng chẳng kiêng khem dè gì.

"Đại nhân à," An Hách trầm khoác nhập khoảnh khắc rồi banh mồm, "cậu cảm nhận thấy tôi là kẻ thế nào?"

"Đẹp trai." Lâm Nhược Tuyết ko chút suy nghĩ ngợi đáp lại.

"Khi tôi đang được u ám như thế, cậu hoàn toàn có thể chớ hót nọt white trợn như vậy được không?" An Hách cùng bất đắc dĩ phát biểu.

"Thì cực kỳ đẹp nhất trai," Lâm Nhược Tuyết cười cợt nửa ngày, tiếp sau đó đùng một phát ngừng cười cợt, tiếng nói trở thành cực kỳ trang nghiêm, "An Tử, thời gian gần đây cậu bắt gặp cần chuyện gì đích thị không?"

An Hách ngừng một ít mới nhất trả lời: "Không."

"Không mong muốn phát biểu thì tôi ko chất vấn nữa," Lâm Nhược Tuyết ko chất vấn tiếp, "Vấn đề của cậu thì phiên bản thân thuộc cậu biết rõ ràng nhất, đấy là ngành cậu bám theo học tập nên cũng chẳng cần thiết một kẻ gửi nghề nghiệp thân thuộc nghe đâu tôi phân tách mang đến cậu, tôi chỉ phát biểu một câu, cái câu tuy nhiên tôi từng phát biểu trước bại."

"Ừ." Cánh tay của An Hách kể từ sofa buông thõng xuống, đầu ngón tay rê hỗ tương bên trên sàn căn nhà.

"Có biết cậu đè nghiền chủ yếu bản thân cho tới quá mức cho phép tàn ác không?" Lâm Nhược Tuyết phát biểu ngưng trệ, "Lúc phân tách người không giống thì cậu cực kỳ thông thuộc, tuy nhiên cậu test tự động phân tách mang đến phiên bản thân thuộc chút chuồn, đem cần quả thật tôi tiếp tục phát biểu không?"

An Hách trầm khoác, góc nhìn tạm dừng bên trên bức mùng cửa ngõ thiệt dày, tương tự bức tường chắn trọn vẹn ngăn lại từng khả năng chiếu sáng, khiến cho hắn bỗng nhiên thấy đáng tin cậy, tương tự xúc cảm đáng tin cậy hắn từng mong muốn tới từ "ngôi nhà".

Ba u trước đó chưa từng mang đến hắn xúc cảm đáng tin cậy.

Lâm Nhược Tuyết ko phát biểu nhiều nữa, sau khoản thời gian ra quyết định giờ hứa hẹn hoàn thành thì ngay lập tức cụp máy.

An Hách nhắm đôi mắt lại.

Dưới lầu đem người đang được test xe pháo máy, lên ga cho tới lùi, ống hạn chế âm bên trên xe pháo đã trở nên dỡ xuống nên giờ đồng hồ động thực sự cất cánh trực tiếp lên trời, khiến cho hắn nghe thấy tuy nhiên trí nhớ bại ngốc bám theo.

Y đem chút không dễ chịu tuy nhiên treo tai nghe, tăng âm thanh lên, chuồn nhập buồng ngủ phủ chăn kín người. Lúc đầu tấp tểnh lựa chọn đại một bài bác đi ra nhằm gào bám theo, ở đầu cuối nhảy đi ra bài bác Thiên Đường, có lẽ rằng là khi vứt đĩa vô máy tiếp tục nhét vô công cộng.

Xem thêm: hoang my the gioi

Trời xanh rì xanh rì... hồ nước nước xanh rì xanh rì...

An Hách ngẩn người, gặm răng một chiếc rồi vừa phải nhắm đôi mắt vừa phải run rẩy run gào theo: "Thảo vẹn toàn xanh rì xanh rì... đấy là nhà đất của tôi... Ai domain authority..."

Sau khi nghẹn giọng hát hoàn thành bài bác Thiên đàng nằm trong chưng Đằng Cách Nhĩ, An Hách đột ngột xốc chăn lên, hít mạnh vào một trong những tương đối, nhập chăn túng thiếu mà đến mức thực hiện hắn suýt chút nữa là ko thở được.

"Ây dà..." Sau khi hít thâm thúy nhập, An Hách bị ngộp thở, kêu lên một giờ đồng hồ.

Bởi vì thế tiếp tục dỡ tai nghe xuống nên sau khoản thời gian nghe được giọng hát của tớ hắn ngay lập tức bị chọc cười cợt, tóm lấy tai nghe cười cợt rộng lớn nửa ngày, tiếp sau đó vừa phải doãi người vừa phải thở nhiều năm thườn thượt: "Ài..."

Kết thúc đẩy nhị ngày buồn ngán bị tiêu diệt dí nhập căn nhà, ở đầu cuối An Hách cũng tìm ra việc cho chính bản thân mình thực hiện.

Rửa xe pháo.

Học kỳ này hắn tiếp tục cọ xe pháo nhị thứ tự rồi, còn tồn tại một thứ tự con phố cạnh quần thể dân sinh sống cần thay thế, khi người công nhân đang được tóm vòi vĩnh nước xả xuống khu đất, hắn ngay lập tức chạy xe pháo cho tới nhờ bọn họ phun nước gom. Sau khi những người dân người công nhân bại phun nước mang đến hắn hoàn thành ngay lập tức hoàn thiện việc làm, kể từ bại cho tới giờ hắn vẫn ko cọ xe pháo lại thứ tự này.

"Em hiểu rằng vì thế sao anh lại tậu xe white rồi bại." Cô nhỏ nhắn nhập tiệm cọ xe pháo coi chiếc xe đang rất được cọ của hắn, phát biểu.

"Hả?" An Hách cũng coi thanh lịch xe pháo bản thân.

"Xe white bị không sạch thì anh còn cọ xe pháo rất nhiều lần," Cô nhỏ nhắn cúi đầu coi chiếc xe đang rất được cọ của hắn, "Mua xe pháo đen giòn thì chắc hẳn khi này còn có màu sắc xám luôn luôn."

An Hách vừa phải tấp tểnh thủ thỉ thì chuông địa hình vang lên. Y khẽ cười cợt, tóm địa hình đi ra coi thông thoáng qua loa.

Tóc fake.

Na Thần đang được thả? An Hách nhanh gọn đo lường thời hạn nhập đầu, cũng giống ngày rồi.

"Big 7?" Y nghe máy, đùng một phát xúc cảm thể trạng bản thân nhường nhịn như rất tuyệt.

"Ừ, Lý Phàm bảo anh gọi năng lượng điện mang đến tôi." Giọng của Na Thần truyền cho tới, nghe thì có vẻ như đang được phía trên đàng.

"Lúc trước tôi ko lên QQ nên ko thấy được lời nhắn của cậu," An Hách tiếp cận một góc không một ai thấy, châm điếu dung dịch, "Chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn," Na Thần khẽ cười cợt, "Tôi còn tưởng anh không thích vấn đáp tôi đấy."

Là không thích đáp lại cậu.

"Không mong muốn vấn đáp cậu thì lời chúc mừng sinh nhật cũng ko thổ lộ đâu." An Hách nhả sương về phía bức tường chắn.

"Không sao, tôi cũng vốn liếng chẳng tổ chức triển khai sinh nhật," Giọng của Na Thần nhỏ xuống, đem chút không dễ chịu, "Anh ko vấn đáp tôi thì cũng qua loa như thế thôi."

"Qua như vậy nào?" An Hách khẽ nhíu mi, "Đua xe pháo sao?"

"Rất quí, anh thiếu hiểu biết đâu."

An Hách vừa phải tấp tểnh phát biểu quí cái rắm, thì phía bên trong ống nghe đùng một phát truyền cho tới giờ đồng hồ huýt sáo rõ rệt của Na Thần. Y giật thột mà đến mức điếu dung dịch nhập tay cũng rớt xuống khu đất, nhịn ko được chửi một câu: "Đệt!"

"Thầy An," Giọng phát biểu của Na Thần trở thành quí chí, "Anh thiếu hiểu biết đâu."

An Hách nhắm đôi mắt lại hít vào một trong những tương đối, lờ lững rãi nói: "Đua xe pháo đích thị không?"

"Ừ." Na Thần vẫn cực kỳ mừng sướng.

"Có cần cậu cảm nhận thấy nghệ thuật đua xe pháo của tớ rất tuyệt ko."

"Ừ!"

"Cậu đang được ở đâu?" An Hách xoay đầu coi thanh lịch xe pháo bản thân, chuẩn bị cọ hoàn thành rồi.

"Anh mong muốn qua loa phía trên hả?" Na Thần cực kỳ nhanh chóng chất vấn lại.

Xem thêm: nam bảo mẫu đến từ thành phố

"Tôi đang được cọ xe pháo, cậu qua loa phía trên chuồn," An Hách báo địa điểm, "Hôm ni thầy tiếp tục mang đến em biết thế này gọi là đua xe pháo."

Rửa xe pháo hoàn thành, An Hách tài xế đi ra đậu ở ven đàng, một cái xe taxi ngừng lại sau xe pháo hắn, Na Thần kể từ bên trên xe pháo nhảy xuống.

"Lên xe pháo." An Hách thò tay ra phía bên ngoài cửa ngõ xe pháo, vẫy tay với hắn.