Ðang thao thao bất tuyệt với con bạn nằm trong lớp, tôi đột... nghẹn ngang khi Nhỏ bưng nước đi ra mời mọc. Chúa ơi, đ... ẹ... ẹ... p!
Cô chúng ta nằm trong lớp giới thiệu:
Bạn đang xem: dưa leo truyen
- Em gái bản thân. Tên là...
- Dưa leo!
Cái gì đang được khiến cho tôi buộc mồm thế nhỉ? Tôi quyết định thần nom kỹ: hóa đi ra Nhỏ đang diện một bộ đồ áo gold color nhạt nhẽo với những lối sọc kẻ xanh xao lù mù. Y chang... một trái khoáy dưa leo! Cô chúng ta reo lên yêu thích, vỗ tay lốp bốp. Nhỏ luýnh quýnh bịa tất tả khay nước lên bàn rồi chạy trở nên nhập nhập.
Cả mái ấm ngồi xuống bàn ăn. Ồ, dưa leo – không những là nhì đĩa thái mỏng mảnh chấm nước tương, má tôi còn nhằm bao nhiêu trái khoáy “xơ-cua” ở đầu bàn. Tôi với tay nhón lấy một trái khoáy, vuốt nhẹ nhàng lên làn domain authority non lạnh lẽo, láng bóng. “Một tuần rồi...”.
Tôi nhỏm dậy. Má ngạc nhiên:
- Ðang ăn cơm trắng. Bỏ lên đường đâu vậy?
- Con với chút việc.
Ðạp xe pháo cho tới mái ấm con bạn nằm trong lớp. Vẽ đi ra đầy đủ loại chuyện gì tê liệt tương quan cho tới sách vở và giấy tờ, học hành, ngôi trường lớp tuy nhiên lòng cứ thấp thỏm, cặp đôi mắt vẫn “kín đáo” láo liên...
Cô chúng ta của tôi trái khoáy là nhạy bén với nụ mỉm cười rất là ý nhị:
-Xin lỗi, bản thân vô ý quá! Dưa Leo ơi, cho tới chị Hai ly nước lên đường em.
Nhỏ xuất hiện nay. Tôi lại sững sờ. Cho đến thời điểm Nhỏ con quay trở nhập tôi vẫn tồn tại thờ thẫn quên cả câu kính chào chất vấn thường thì.
Tiếng con bạn nháng thoáng:
Xem thêm: linh kiem ton
- Bây giờ nó “chết tên” rồi. Cả mái ấm người nào cũng gọi nó là “Dưa Leo”.
- Chịu không?
- Mặc nhiên chấp nhận!
Cô chúng ta hạ thấp giọng:
- Bốn gời chiều loại bảy ghé phía trên đùa. Sinh nhật Dưa Leo đấy! Mình mời mọc... Ôi, thực sự cái số với “quới nhân” hùn đở.
Sáng loại bảy, tôi tự động nguyện lọt vào một trong những trận đồ dùng chén bát tai ác ở... ngoài chợ. Một phần quà sinh nhật cho tới Nhỏ tuy nhiên cứ rối tinh: buột tay, cây cây viết máy, cuốn album hoặc hoa? Các số mặt hàng thực hiện tôi hoa cả đôi mắt, thế vẫn xem sét Nhỏ đang được xách giỏ hoa thấp thông thoáng phần bên trước. Tôi nhảy gọi:
- Dưa Leo!
- Tại đấy là mặt hàng hoa. Chú ham muốn mua sắm dưa leo thì quẹo nên cho tới mặt hàng rau củ trái khoáy tê liệt kìa!
Mấy cô nàng chào bán hoa bấm nhau mỉm cười rúc ráy rích.
Tôi lạc lõng thân thuộc đám đồng minh của Nhỏ nhập buổi tiệc sinh nhật. May tuy nhiên còn tồn tại con bạn nằm trong lớp nhằm một vừa hai phải cắm phân tử dưa một vừa hai phải rù rì truyện trò. Ðịnh kiếu kể từ về sớm thì con bạn níu tôi lại thì thầm: “Dưa Leo bảo nên lưu giữ ‘ông’ lại và ‘ông’ nên là kẻ khách hàng đi ra về sau cùng”. “Sao kỳ lạ vậy?!” Tiệc tàn, Dưa Leo tiễn biệt đồng minh đi ra về với phần tiến thưởng “Lưu niệm” cho tới từng người đựng nhập vỏ hộp giấy tờ với giải băng ung dung. Cha! “điệu” trước đó chưa từng thấy!
Xem thêm: đọc truyện khó dỗ dành
Tôi về sau nằm trong thiệt. Dưa Leo “phát” cho tới tôi một vỏ hộp giấy tờ nặng nề trịch: “Lô độc đắc, nói riêng cho tới anh”.
Về cho tới mái ấm, tôi phụ vương chân tư cẳng chui tọt nhập chống riêng rẽ. Cẩn thận lấy dao rọc tờ giấy tờ ngỏ vỏ hộp quà: thân phụ u ơi! Chẳng với 1 số loại nhì này nữa cả - chỉ toàn là dưa leo và... dưa leo! - Cả ký là không nhiều. Tôi vùng chạy xuống phòng bếp lấy... muối hạt chi. Tôi vuốt ve sầu, ngắm nhìn từng trái khoáy dưa với những sọc kẻ vàng xanh xao mê hoặc trước lúc... nhai trếu tráo. Mấy miếng đầu với vị đăng đắng, tuy nhiên càng về sau càng... và lắng đọng. Phải vậy ko, Dưa Leo?
Hà Ðình Nguyên
Bình luận