đã nhiều năm như thế

                                    
                                              

Khi Trần Kiến Hạ được cú điện thoại cảm ứng thông minh của hotel thức tỉnh, toàn thân thiết như bị vùi nhập đụn cát mặc dù vậy nào thì cũng ko thể trườn dậy nổi. May là Lý Nhiên vẫn dạy dỗ cô cơ hội dùng cty thức tỉnh buổi sáng sớm của hotel, nếu như không chỉ là dựa vào giờ chuông báo thức yếu ớt ớt của cái địa hình của cô ý, chắc chắn rằng sẽ tới muộn.

Sao nệm lại tự do thoải mái vì vậy cơ chứ, vì như thế sao nệm càng tự do thoải mái lại càng khó khăn tỉnh ngủ? Trần Kiến Hạ quá lười biếng vươn vai, cảm nhận thấy bạn dạng thân thiết như phạm phải bệnh tình của con cái mái ấm nhiều, toàn thân thiết không tồn tại nơi nào dễ chịu và thoải mái.

Bạn đang xem: đã nhiều năm như thế

Tối ni về kí túc xá chắc chắn tiếp tục thấy xa lạ, vì như thế lẽ kể từ sướng về lại cực khổ khi nào cũng khó khăn.

Sau khi cọ ráy mặt mũi mũi ngay lập tức xách tía lô lên, vẫn xuất hiện rời khỏi rồi, cô vẫn chạy vài ba bước trở ngược nhập chống, bửa nhào xuống nệm, lăn chiêng lộn thêm 1 khi.

Tạm biệt nhé. Cô vuốt ve sầu cái chăn, ko kìm được cong khóe môi.

Hành động tổn thất mặt mũi này, cho tới Lý Nhiên cũng ko phải hoặc biết.

Hôm qua chuyện Lý Nhiên vẫn nhắn gửi dò thám cô, cô tự động bản thân bắt một cái xe taxi. Lúc hóng xe pháo Kiến Hạ ngước đầu nhìn tòa mái ấm cao chọc trời đàng sau sườn lưng, âm thầm nghĩ về, chắc chắn sẽ sở hữu được một ngày bản thân cất cánh qua chuyện cất cánh lại, vừa phải vất vả vừa phải thời thượng, coi Shangri-la là trạm nghỉ chân trung đem. Nhất toan.

Trung tâm Thành phố vào khung giờ du lịch buổi sáng sớm với chút ùn tắc, con xe cứ cút đi giới hạn dừng ngay lập tức mặt mũi vỉa hè, Kiến Hạ vô tình liếc đôi mắt ra bên ngoài hành lang cửa số, nhận ra u dắt Tiểu Vĩ đi qua.

Trong khoảnh tự khắc như thể bị nước rét mướt dội xuống kể từ đỉnh đầu, hãi kinh tột phỏng.

Xem thêm: cuc pham gia dinh

Cửa bong xe pháo xe taxi ko dán giấy má bóng, bên phía ngoài hoàn toàn có thể nhìn rõ ràng, may là u Kiến Hạ ko lưu ý cho tới cô. Trần Kiến Hạ choáng choàng ngồi sát nhập phía bên trong, quấn áo đồng phục lên đầu fake cỗ đang được ngủ. Xe cứ bị kẹt mãi ở ngã tư đường, nằm trong u và em trai đợi tín hiệu đèn đỏ, Kiến Hạ xuyên qua chuyện sơ hở trân trối nhìn chúng ta, sau nửa phút nhiều năm đằng đẵng, nhị người vừa phải rỉ tai vừa phải rẽ ở khúc ngoặt.

Kiến Hạ nhượng bộ như sinh sống lại đợt nữa.

Nửa lối đàng sau cô một mực cứng đờ người nhìn rời khỏi bên phía ngoài, đồng phục vẫn quấn bên trên đầu ko chịu đựng kéo xuống.

Ngày trong ngày hôm qua lá gan dạ cô rộng lớn cho tới thế, đều là vì như thế vững chắc như đinh đóng góp cột rằng u sẽ không còn quan hoài cho tới cô, ban đêm sẽ không còn gọi năng lượng điện chất vấn thăm hỏi tình hình của cô ý. Nhưng nếu như Du Đan cũng hiểu rằng việc tối qua chuyện kí túc xá bị dột nước thì sao? Có cho tới thẩm vấn cô không? Có tin tưởng tưởng cô không? Có gọi mang lại u đánh giá không?

Trần Kiến Hạ cắm môi lặng lẽ đo lường và tính toán. Những thể trạng xúc cảm thắm thiết của tối trong ngày hôm qua, nháng một chiếc vẫn tan biến chuyển ko dấu tích.

Xe xe taxi tạm dừng ở cổng phụ của ngôi trường, điểm phía trên không nhiều người, không khiến sự lưu ý. Kiến Hạ giao dịch chi phí, vừa phải xuất hiện rời khỏi thì nhận ra Vu Ti Ti.

Xem thêm: hãy chờ em đánh răng xong nhé

"Cậu ko cần ở kí túc xá ư, kể từ đâu cho tới thế?"

Vu Ti Ti khi nào thì cũng thưa trúng nhập điểm then chốt.

Kiến Hạ cười cợt cười: "Hôm qua chuyện kí túc xá bị dột nước, nhà giáo cai quản lí bảo bản thân về nhà tại. Nhà bản thân mang đến Thành phố rồi."