chìm trong cuộc yêu

chap-preview

Free preview

Bạn đang xem: chìm trong cuộc yêu

Xem thêm: trầm quang theo hướng nam

1. Đau xé tâm

Ai ai ai cũng biết, mới gần đây Duật Tôn đang được bị tiêu diệt máu mê một cô SV. Thích gái trẻ con là ưng ý số một của hắn. Mạch Sanh Tiêu bị tia chớp thực hiện thức tỉnh, khi cô ngỏ đôi mắt đi ra chỉ thấy khung trời bị rạch ngang trở nên từng miếng nhỏ phía bên ngoài sườn của bong đồ sộ rộng lớn, bóng mát lòa xòa nghiêng ngả như đang được giương nanh múa vuốt, khiến cho tao thấy tuy nhiên hãi hùng. Gió rộng lớn rét mướt thấu xương, quất từng lần vô sườn hành lang cửa số, thủy tinh ranh lắc động ham muốn vỡ tung từng mảng. Sanh Tiêu vô thức fake tay sờ vị trí cạnh bên, trừ cái chăn lụa rơi hoa rét mướt ngắt, ko hề với cùng một khá rét, Duật Tôn ko về. Cô ôm chăn gối ngồi dậy, sấm chớp lại ùa tới như khung trời chuẩn bị sập cho tới điểm. Chiếc gương bên trên bàn make up phản chiếu lại một cô nàng tái ngắt nhợt đầu tóc bù xù như quỷ. Cô buông thõng tay, đặt điều đôi bàn chân trần dẫm lên những hình họa xinh tươi bên trên sàn mái ấm, hành lang cửa số ko đóng góp chặt thực hiện mưa phùn bám theo sơ hở cất cánh vô chống. Cô thoát ra khỏi chống, khi bước cho tới ngoài ban công thì thấy xe hơi của Duật Tôn đang di chuyển vô gara, Mạch Sanh Tiêu teo người quay về buồng ngủ, lòng cẳng bàn chân không khô ráo lành lặn rét mướt, lưu lại bên trên chăn một mảng nước rộng lớn. Không lâu sau, vô căn chống giá rét khá người truyền cho tới giờ đồng hồ vặn cửa ngõ, tức thì tiếp sau đó, đèn trộn lê được nhảy sáng sủa, hắn nhìn thấy cô vô cỗ dáng vẻ ấy thì thi công bắp kinh hãi: “Chưa ngủ hả?” Y cho tới mặt mũi chóng, có vẻ như mệt rũ rời, lắc caravat đi ra rồi tháo dỡ ăn mặc quần áo, dáng vẻ người hắn luôn luôn trực tiếp to lớn hấp dẫn, hắn xoay sống lưng về phía Sanh Tiêu, động tác ấy khiến cho Sanh Tiêu nhìn thấy bao nhiêu vết cào bên trên sống lưng hắn, ko hề tủ tuy nhiên che múa may trước đôi mắt cô. Quần áo phía bên trong còn vương vãi lại hương thơm nước hoa hương thơm lan rảnh rỗi nhạt nhẽo, hương thơm hương thơm này mới gần đây cực kỳ hoặc với bên trên người hắn, rất khác với những hương thơm hương thơm nồng thắm, có lẽ rằng tương tự người tao bốt thổi, người thiếu phụ tê liệt cũng tương tự cô còn là một SV. “Chúng tao ly thơm chuồn.” Y cứng người, bóng sống lưng trực tiếp tắp, khiến cho bầu không khí xung xung quanh ngừng lưu gửi. Mạch Sanh Tiêu vứt nhị chân ra bên ngoài cái chăn lụa trắng phối đen, cái chóng quá rộng, nhị người ngủ vẫn vượt lên quá huống chi 1 mình cô nàng nhỏ nhắn như cô. " Ly hôn? Mạch Sanh Tiêu, tối qua loa em bị dọa nạt trở nên ngớ ngẩn rồi à? " Giọng hắn túc tắc, ngón trỏ ngả ngớn phủ lên môi cô, lãnh đạm ban nãy vô đôi mắt giờ vẫn bặt tăm, thế vị trí là sự việc cuồng quyến sắc bén. Cô nạm lấy tay hắn, ngón tay xăm hình Thương Long đặt điều bên dưới cằm cô: "Không nên anh mến của kỳ lạ hoặc sao? Ngoài tê liệt còn ăm ắp người trẻ trung rộng lớn tôi, tôi không thích phí hoài thời hạn mặt khác." "Trước tê liệt khi tất cả chúng ta kết duyên sao em ko phát biểu như vậy, Sanh Tiêu…" Y xoay người, hạ giọng: "Em biết là tôi ko yêu thương em, em lấy tôi cũng chỉ vì như thế cuộc sống đời thường vận hên, tất cả chúng ta ai cũng có thể có mục tiêu, giờ đây em ham muốn kể từ vứt, ko thấy tiếc sao?" Có lẽ, nếu như không thương, thiệt sự tiếp tục tiếc nuối. Hai người phía trên chóng, ngỏ đôi mắt chỉ mất bản thân cô là tỉnh, còn hắn vẫn thở túc tắc say ngủ. Thứ xúc cảm ấy, hoàn hảo đời hắn tiếp tục không thể hiểu nổi. "Tôi ham muốn ly thơm." Y càng ko thể biết, từng chữ vô lời nói ấy đang được khoét tinh khiết trái ngược tim cô, nhức nhối như xương cốt bị nghiền nhừ vụn. "Cô chớ với mơ." Y gầm lên tức giận, nhị tay ghim chặt bờ vai cô, nhấc cô lên: "Bây giờ, tôi vẫn cần thiết cô thực hiện Duật phu nhân." "Tôi ko thèm, tôi chẳng ham, thời điểm hôm nay tôi trả lại không còn cho tới anh…" Mạch Sanh Tiêu cố rất là rời tay hắn, từng lọn tóc xõa bên trên mặt mũi, giống hệt như một người thiếu phụ đanh đá, kể từ Khi hắn yêu thương chiều cô, với những khi cô ảo tưởng rằng hắn vẫn yêu thương cô, tuy nhiên cô biết người nam nhi như hắn chỉ việc phát biểu thu tâm là trái ngược tim tiếp tục đóng góp lại, ko nhằm cho tất cả những người tao cho dù là chút thời hạn nhằm thích nghi. Tất nhiên là Duật Tôn bị chọc phẫn uất, hắn tâm niệm Mạch Sanh Tiêu nên luôn luôn ngoan ngoãn ngoãn, hắn nạm vai cô kéo cho tới không gian trước dù cửa ngõ, cô bám theo ko kịp hắn, bước thấp bước cao, dép cũng ko kịp xỏ. "Thả tôi ra!...?" Cả người cô bị ném lên bệ hành lang cửa số, eo va vấp nên tấm đá đá hoa rắn rỏi giá rét, nhị tay cô cầm chặt lấy tay hắn, đàng sau tấm rèm vàng nhạt nhẽo lất phất, cái đèn bàn cổ phong thái retro vỡ nhừ vụn. Đó là cái đèn bàn cô và Duật Tôn bên cạnh nhau chuồn mua sắm sau ngày thơm lễ. "Đòi ly thơm, ko cho tới lượt cô." "Duật Tôn, anh ham muốn thế này nữa ? Anh ở ngoài với người phụ phái đẹp không giống tôi hiểu rõ, tôi không thích níu kéo rằng buộc anh…" Ánh đôi mắt hắn lập cập lên, con cái ngươi đột nhiên u uất, nhị tay hắn cầm chặt cổ tay Sanh Tiêu, sử dụng mức độ ép xuống bệ hành lang cửa số. " A--" Cổ tay chợt nhức điếng, ngày tiết tươi tắn rét oi trào đi ra, cô chính thức đi ra mức độ giãy giụa giụa, tay cô, đôi bàn tay sinh đi ra nhằm nghịch tặc đàn. "Đừng, chớ tuy nhiên, thả tôi đi ra...!" Bàn tay nên Mạch Sanh Tiêu uốn nắn cong, năm ngón tay cứng đờ bị tiêu diệt lặng như ham muốn rời khỏi ngoài cổ tay: :Đau, nhức quá…" Duật Tôn bắt gặp, tuy nhiên hắn ko buông tay đi ra, những miếng vụn nhỏ của cái đèn bàn cắm vô cổ tay cô, cô kinh cho tới cùng với, áy náy kinh bàn tay có khả năng sẽ bị tàn truất phế. Nếu thiệt sự đi ra chuồn, cô chỉ rất có thể phụ thuộc vào đôi bàn tay này thôi. Một lô ngổn ngang bên trên bệ hành lang cửa số, sấm chớp rét ầm ập cho tới, té xuống đầu người nam nhi như té xuống đầu con cái sói dữ, dù rằng xung khắc này cô thảm cho tới thế này, Duật Tôn vẫn ham muốn cô. Hơn thế còn đi ra mức độ tra tấn, như ham muốn trị tiếng thề nguyền lấy sự đồ sộ rộng lớn uy lực của hắn đè vụn cô miếng mai yếu đuối ớt. Cổ tay nhức lăn ra, không chỉ có phần bên dưới mà còn phải cả trí nhớ, ngày tiết chảy xuống nền đá, bám theo sự phóng túng của hắn tuy nhiên giăng loàn từng nơi… Cô rên rỉ hoảng hốt: "Tay của tôi, tay tôi…" Thê lương bổng như vậy, thống gian khổ cho tới vậy, tuy nhiên ko chiếm hữu được chút nhằm ý của hắn. Y thực hiện tình hoàn thành, thay cho ăn mặc quần áo, vứt lại Mạch Sanh Tiêu 1 mình chuồn trực tiếp. Eo cô như chuẩn bị đứt rời khỏi, nửa người gục bên trên bệ hành lang cửa số, quần con vẫn vướng ở mắt cá chân chân, cho đến Khi bên dưới lầu truyền cho tới giờ đồng hồ mô tơ xe hơi rời chuồn, Sanh Tiêu mới nhất lặng lẽ ngỏ đôi mắt, nặng nhọc vực dậy, sử dụng cái áo ngủ bị vẫn xé nhừ luýnh quýnh quấn lấy cổ tay. Cô ko biết tài xế, đành group mưa bão sấm sét đi ra đàng bắt xe cộ, cho tới được khám đa khoa trời vẫn sáng sủa. Ý tấp tểnh ly thơm của cô ý vẫn trả một chiếc giá bán quá rộng, thay đổi lại vì như thế vết thâm sẹo 12 mũi chằm điểm cổ tay, mặt khác, là cả đời không thể tiến công nổi một phiên bản nhạc. Mạch Sanh Tiêu ngây ngốc bước tiến bên trên đàng, ăn mặc quần áo Trắng thướt ân xá như 1 đóa tuyết liên, đơn giản đóa hoa ấy ko nở vẫn héo tàn. ----------- Quay lại Hoàng Duệ nén Tượng, ko vô vào vẫn nghe thấy giờ đồng hồ dương nạm. Cô chuồn vòng thanh lịch hoa viên, vô vì như thế cửa ngõ sau, bắt gặp một cô nàng xoay sống lưng về phía bản thân, tóc nhiều năm xõa bên trên vai, ăn mặc quần áo Trắng tinh khiết nom đơn giản và giản dị tuy nhiên lại là khuôn mẫu mới nhất của Chanel con số hạn chế. Còn ông chồng cô đang được đứng cạnh bên cái dương nạm ấy, khóe mồm mỉm cười cợt nhâm nhi rượu chát. Nghe thấy giờ đồng hồ động, cô nàng xoay đầu lại, này lại một khuôn mặt mũi trẻ con măng: "Chào chị." Y vẫn dẫn cô tao về mái ấm. Cô gái trung thực vực dậy, góc nhìn do dự nom cổ tay nên cuốn băng Trắng xóa của Sanh Tiêu, góc nhìn ả ko lấp liếm nổi niềm vui "Em nghe người xem ở ngôi trường bảo rằng, chị tiến công đàn là số một, cho tới giờ cũng chưa tồn tại ai xuất sắc rộng lớn, em luôn luôn ko tin cậy lại ko phục, ko biết thời điểm hôm nay em với diễm phúc được nghe chị đàn một phiên bản nhạc không?" Sanh Tiêu xúc cảm rõ rệt mồm chỗ bị thương tê liệt rần, không còn thuốc tê liệt, đau nhức lại quay về. "Chị tuồng như không sở hữu và nhận tiếng nên ko, à quên, em van lơn tự động trình làng, em thương hiệu là Mạc Y, cũng chính là SV Học viện âm thanh Hoa Nhân, trong năm này học tập năm hai…" Mạch Sanh Tiêu coi như ko thấy, tay trái ngược cầm lấy tay vịn bậc thang lên lầu. Mới chuồn vô buồng ngủ, hắn vẫn bám theo cho tới phí a đằng sau, tay cầm chặt tờ giấy má ném vô mặt mũi cô,: "Cô ham muốn ly thơm nên ko ? Ký thương hiệu." Thái chừng đối với ngày qua cứ như nhị người. Sanh Tiêu lùi vô ghế sô trộn, cô mất mặt ngày tiết nhiều nên còn yếu đuối, tay nên vô lực rũ xuống dưới đùi, Duật Tôn ngồi xuống đối lập cô: "Tôi tiếp tục cho tới cô đầy đủ chi phí, đầy đủ cho tới kiếp sau cô cũng ko nên áy náy áo cơm trắng." Y nhìn thấy tay cô, vẫn ném sách vở về phía cô, Sanh Tiêu liếc đôi mắt, hừ, thực sự nhiều cho tới ghớm ghiếc, khóe mồm cô nhảy đi ra châm chọc, tuy nhiên cô lại ngỏ mồm nói: "Chút không nhiều thế này vẫn ham muốn xua đuổi tôi chuồn sao? Ít nhất nên nhị trăm triệu (tệ)" Cô ko thấy chi phí không nhiều, ngược lại cô bất thần vì như thế sự khoáng đạt của Duật Tôn, tuy nhiên cô làm rõ cô vô đôi mắt hắn là kẻ ra làm sao. Quả nhiên, hắn nghe hoàn thành thì nhíu ngươi, lộ rõ rệt khinh thường bỉ vẫn hào sảng đáp: "Được." Điều khiếu nại độc nhất của hắn là cô nên gửi tức thì thoát ra khỏi Hoàng Duệ nén Tượng. Y là kẻ cao ngạo, rõ ràng vẫn canh cánh trong thâm tâm chuyện cô yêu cầu ly thơm trước. Lúc đi ra chuồn, Sanh Tiêu đem toàn bộ những gì cô rất có thể đem được bám theo, đồ vật trang sức đẹp, châu báu, ăn mặc quần áo mặt hàng hiệu tuy nhiên Duật Tôn mua sắm cho tới cô, cái vòng cổ « Lệ nhân ngư » vốn liếng chứa chấp vô két bảo đảm cũng rất được cô treo lên cổ. Tay nên ko động đậy được, nên tay trái ngược kéo toàn bộ tư trang, những loại tê liệt thiệt sự cực kỳ rất nặng trĩu, giống hệt như tâm tư cô giờ đây. Sanh Tiêu xuống lầu, Mạc Y và Duật Tôn còn đứng ở ban công. Y vẫn rét mướt lùng như xưa, trước đó, hắn ham muốn với cô vì như thế dục vọng ân ái, thời điểm hôm nay, địa điểm ấy vẫn với người thay cho thế, hắn còn lưu giữ cô lại làm cái gi ? "Tôn, anh ly thơm thiệt hả?" Mạc Y tới tấp căn vặn hắn, này với ai ko biết ả là kẻ tình mới nhất của hắn, thừa hưởng ngàn vạn yêu thương chiều. Màu đỏ rực của rượu nho phát hiện độ sáng trị đi ra bùng cháy mê mệt, bám theo động tác ưu nhã của hắn tuy nhiên trượt vô vào mồm, hắn xoay người khẽ thơm lên trán ả: "Không nên là vì như thế em hoặc sao?". Rượu thời điểm hôm nay thực hiện hắn nghẹn, góc nhìn Duật Tôn tạm dừng ở bóng hình ngày 1 khuất xa thẳm, chẳng hiểu sao lại sở hữu xúc cảm lạc lối khó khăn hiểu. Y từng vẫn phát biểu, Mạch Sanh Tiêu, đôi bàn tay của em, là dành riêng nhằm tiến công đàn dương nạm, ko nên nhằm giặt giũ nấu nướng cơm trắng. Cô ko vấn đáp, thì thầm suy nghĩ, Duật Tôn, lẽ nào anh thiếu hiểu biết nhiều ? Tôi đương nhiên rất có thể ngồi vô khán chống to lớn, thanh nhã đành đàn, thực hiện người phụ phái đẹp sang trọng và quý phái tuy nhiên anh ham muốn, tuy nhiên rốt cuộc anh vẫn thiếu hiểu biết nhiều lấy được lòng tôi, giặt giũ nấu nướng cơm trắng là sự việc thành công xuất sắc của phụ phái đẹp, là sự việc chỉ mất bà xã mới nhất thực hiện được. Cho cho tới Khi thoát ra khỏi Hoàng Duệ nén Tượng, cô yêu thương người ấy, tuy nhiên người ấy thiếu hiểu biết nhiều, là cũng chính vì yêu thương nên mới nhất lựa chọn ly thơm. Mạch Sanh Tiêu lẳng lặng chuồn bên trên đàng, cho tới tận Khi thương yêu trở nên tuyệt vọng, tuyệt vọng hóa trở nên cái bóng đơn độc. Cô tấp tểnh lần một hotel ở tạm thời, vị trí này ở ngay sát đỉnh núi, từ thời điểm cách đó ko xa thẳm hẳn là với cùng một hotel, ngày trước Duật Tôn từng fake cô cho tới. Vali cực kỳ nặng trĩu, sớm biết vì vậy cô vẫn gọi xe cộ cho tới, phần đường này vắng tanh đèn đàng vị trí sáng sủa vị trí ko, Sanh Tiêu lấy điện thoại cảm ứng thông minh tấp tểnh gọi xe cộ, ngón tay vừa phải ấn vô keyboard đã biết thành một côn tiến công trúng. Không kịp kêu đi ra giờ đồng hồ, đã biết thành người tao xô vô rừng cây ven đàng, đầu nhức ham muốn nứt, lấy tay sờ, va vấp nên toàn là ngày tiết. "Các người..." "Chính là cô tao !" Sau sống lưng cô là tía lão trai vạm vỡ, một thương hiệu giằng lấy tư trang bên trên tay cô, sụp đổ ăn mặc quần áo tức thì bên trên vị trí nhằm lần chi phiếu. "Đối phương phát biểu, còn cái vòng Lệ nhân ngư treo bên trên cổ cô tao nữa." Nghe vậy thương hiệu còn sót lại tiến bộ lên, cô không có gì mức độ nhằm kháng cự, nhằm kệ hắn xé phần cổ áo giựt lấy cái vòng kim cương: "Đáng tuyên dương, thiệt vượt lên xa thẳm xỉ…" Lệ nhân ngư thất lạc rộng lớn 100 năm ở vô tay cô, người biết chỉ mất cô và Duật Tôn. Mấy người tê liệt nhét không còn đồ đạc và vật dụng của cô ý lại va vấp ly, thương hiệu vừa phải xé phần cổ áo cô ngồi xổm hẳn xuống, góc nhìn tục tĩu nom cô, cặp đôi mắt tê liệt tức thì vô tối tối còn trị đi ra dơ thỉu: "Nhìn có vẻ như xinh đấy, Hay là tất cả chúng ta đợt lượt…" "Câm miệng!" Tên nạm vali đập vô gáy thương hiệu vừa phải phát biểu quát: "Cấm với thực hiện đồ sộ chuyện, nạm chi phí, đầy đủ cho tới ngươi nghịch tặc gái thỏa mến, chuồn mau!" Tên còn sót lại ghé tai Mạch Sanh Tiêu: "Chớ trách cứ công ty chúng tôi, công ty chúng tôi thực hiện thay cho người không giống." Nói rồi, rút con cái dao vào bên trong túi quần đi ra, sử dụng mức độ cứa vô cổ tay nên của cô ý. Ba người tê liệt vội vàng rời chuồn, ở đầu cuối chẳng nhằm lại cho tới cô một cái gì, chi phí hoặc vật, đều mang theo không còn. Sanh Tiêu phía trên kho bãi cỏ ăm ắp bùn, bên trên đầu là cái đèn đàng độ sáng leo teo, lá cây rụng cắt theo đường ngang những chùm sáng sủa yếu đuối ớt khiến cho nó chỉ từ là những tia đèn rơi rớt vương vãi vãi, cô động đậy tay nên, như cũ, năm ngón tay ko động đậy. Đầu nhức, tuy nhiên ý thức vẫn tươi tỉnh. Lần thứ nhất cô bám theo Duật Tôn vẫn nắm rõ một điều, hắn là kẻ cô ko trêu nổi, cô mặc kệ sinh sống bị tiêu diệt, ở đầu cuối vẫn ko rời ngoài kết viên thời điểm hôm nay.